Author: Lorian Mr
•12/13/2008 10:35:00 CH
Cuối tuần của 1 tuần khủng hoảng rồi. Mọi việc cũng tới hồi kết của nó. May là kết thúc tốt đẹp.

Thứ 2, 3 ở phòng trọ anh Th. làm đồ án. Một căn phòng ở tầng 4 khu chung cư, có cửa sổ nhìn ra đường Nguyễn Đình Chiểu, 3h sáng đứng nhìn ra đường trông thanh bình, yên tĩnh lắm, chỉ còn tiếng chổi đêm quét rác của 1 chị lao công.

Vẫn xuống Thủ Đức chạy mô hình như bình thường, có điều giờ làm cật lực hơn, mệt mỏi hơn.

Thứ 6, ngu muội nhấp vào cái keygen, liền sau đó là dính malware, spyware, trojan ào ào. Cũng may là hôm nay đã tìm được phần mềm lôi mấy cụ đó ra khỏi máy mình. Đỡ mất công cài lại!

Thứ 7 là đỉnh cao của chuỗi ngày kinh khủng. Sáng đi thi môn đầu tiên của học kỳ này, 7h30 bắt đầu thi, nhưng đợi tới 8h mọi người mới lên đủ để thi, để cô phải đợi học viên, hơi ngược đời nhỉ? Có cái hên là thi theo nhóm, chứ vấn đáp từng tên một thì tiêu đời là chắc rồi.

Xong, về nhà nhanh chóng ôn bài tin học để chiều thi. Vẫn là cái tội không chịu ôn bài, để cuối cùng mới đọc qua thì hiểu biết được cái gì chứ, có thắc mắc muốn tìm hiểu thêm cũng có thời gian đâu. Vào thi, ngồi chung với mấy đứa trong nhóm, thi cũng vui. Có nhiều câu nếu chuẩn bị trước thì làm ngon lành rồi, chán mình ghê.

Có bác lớn tuổi nhất lớp, sinh năm 1945 (hơn mình gần 40 tuổi), làm bài không hỏi ai, tự tìm tài liệu để trả lời câu hỏi. Đúng là lớp người trước chỉ cần hiểu biết, coi khả năng mình tới đâu, chứ không muốn dựa vào ai cả. Còn tụi trẻ xung quanh, hỏi đáp án câu này ra sao, câu kia ra sao, so sánh kết quả của nhau ra sao. Mình cảm thấy cần học tập bác ấy.

Thi xong, chiều về lại nhanh chóng đi in bài tiểu luận nộp, cho cả 2 tuần rồi mà làm biếng in, đến phút cuối cùng mới chịu làm, tội lỗi tội lỗi chồng chất.

Và cuối cùng, cũng được ăn cơm. Lòng suy nghĩ cho tuần điên khùng kế tiếp. Báo cáo và soạn đề cương làm đề tài.

Nhận được tin nhắn của bà chị: má bảo năm nay năm tuổi, đi về bằng tàu hay máy bay chứ đừng đi xe. Nói chuyện đơn giản nhỉ? Tàu thì kiếm đâu ra vé, còn máy bay thì kinh phí đâu mà đi cơ chứ, papa ổng cho tiền đi xe về là may mắn rồi. Mà mình chẳng đời nào tin vào mấy cái chuyện như vậy cả, đi cái gì cũng vậy thôi chứ.

Cuối cùng, xong 1 tuần rồi, nghỉ ngơi xíu, còn nhiều chuyện phải làm. Nghĩ lại thấy mình cũng tiến bộ hơn xíu rồi. Lúc còn đại học, gặp đống chuyện phải làm, cứ ước mong mọi chuyện sẽ kết thúc sớm, mong rằng sau khi ngủ dậy, mọi chuyện đã được giải quyết.

Nhưng giờ thì hết rồi, mỗi khoảng thời gian đều có cái hay của riêng nó. Tuần này đây, sau khi hết tuần xong, thoải mái làm sao. Như bây giờ đây, học kỳ cuối rồi, còn gặp được mọi người trong lớp bao nhiêu buổi nữa. Với lại, lúc khó khăn là lúc mình có nhiều cảm xúc nhất, ít ra là mình cũng có chút cảm xúc để viết bài viết này ^_^.

Không còn ước mong cuộc đời mình trôi đi nhanh nữa.

This entry was posted on 12/13/2008 10:35:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: