Author: Lorian Mr
•7/12/2008 11:48:00 CH
Một ngày thứ 7, vẫn phải làm việc như bình thường. Nhưng có chút thời gian cho ngủ, dạo này ham ngủ ghê, do mỗi lần ngủ là mơ những giấc mơ đẹp, dù cho đa số là khi thức dậy chẳng nhớ được gì.

Tối cố gắng ghé Nhà văn hoá thanh niên chơi, có ca nhạc, vào coi tự do mà ngoài cổng tụi cò bán vé 10000 nữa chứ. Bó tay, chắc là định dụ mấy đứa ngô nghê chút. Chương trình “hành trình đến với việt nam” với các tình nguyện viên có Hàn Quốc, Nhật Bản và Singapore, dĩ nhiên là không thể thiếu Việt Nam.

Vẫn là những màn biểu diễn ca nhạc. Nhưng lần này thấy rõ hơn sự khác nhau giữa Việt Nam và nước ngoài. Nhìn những vị khách kia, họ thật sự tham gia vào sân khấu, tuy chỉ hơn 10 người ở dưới vẫn hò hét cổ vũ hết mình dù không hiểu ca sĩ hát cái gì. Còn mình, cả mấy ngàn người ngồi ngơ ngơ nghe ca sĩ hát, chẳng buồn vỗ tay, chẳng buồn hò hét dù ca sĩ đã “năn nỉ”, cao nhất chỉ là thưởng thức thôi, không sống với chương trình như người ta được.

Lâu rồi mới tham gia một chương trình đông người như vậy. Kể từ khi tốt nghiệp, mình ít hoạt động đi, suốt ngày chỉ làm và làm. Nhớ lại thời sinh viên, mình ít nhiều cũng có một cuộc sống tham gia nhiều hoạt động, lúc nào cũng có việc để làm. Sau đó là tự dưng đứt bặt luôn, trong cuộc đời có lẽ cũng ít nhất một lần có khoảng thời gian sống như vậy, không tham gia vào cái gì cả, nhưng mình thấy lại rơi trúng vào tuổi xuân như vậy cũng hơi tiếc. Mai đi nhà văn hóa tiếp, kiếm chương trình hay lớp học nào đó rồi đăng ký luôn, gặp mọi người cũng là một niềm vui. Lớp giờ nghỉ hè rồi, có gặp ai nữa đâu.

This entry was posted on 7/12/2008 11:48:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

1 Lời bình:

On lúc 23:53 20 tháng 7, 2008 , Nặc danh nói...

Cố gắng lên đi chứ cu.